NGÀI DẮT TAY TA
Ngài dắt ta qua bao lần yếu đuối
Qua bao lần ta kiệt sức, hoang mang
Lúc lòng ta chất chứa những lo toan
Ngài nhỏ nhẹ bên tai “Đừng lo sợ”
Bao nhiêu ngày ta buồn lo vô cớ
Bấy nhiêu lần Ngài thành tín yêu thương
Sao tâm ta không suy nghĩ am tường?
Lời Chúa phán “bình an Ta để lại”
Phận con người thật bao điều ngang trái
Chuyện vui buồn như sớm nắng chiều tan
Mây dỗi hờn bay trôi nổi lang thang
Không bến đậu cứ than thân trách phận
Ôi, không hiểu cớ sao Ngài cam nhận
Những đứa con mau đổi dạ thay lòng
Như con sông có lúc lớn, lúc ròng
Cuộc đời ta có lúc mưa lúc nắng
Sau cơn mưa tâm hồn ta trầm lắng
Tiếng của Ngài vẫn nhỏ nhẹ bên tai
Ta như nghe được tiếng Chúa thở dài
‘Biết bao giờ con trọn tin lời hứa?’
Ôi, tình Ngài thật sâu xa, chan chứa
Bao ân tình ta vội vã quên sao?
Đây, tay con xin Chúa dắt dìu vào
Dòng bình tịnh, đồng cỏ nontươi tốt.
Thảo Nguyên
(Lorton, VA 6/2013)